Một mùa Giáng sinh lại về. Sài
Gòn mấy ngày qua trời cũng se se lạnh.
Mỗi người trong chúng ta có cách
đón Giáng sinh khác nhau. Năm nay, anh đón Giáng sinh bằng cách ngồi đọc truyện
cổ Andersen, một việc lâu rồi anh không làm. Anh hình dung về một con phố nhỏ về
khuya, những ánh lửa lập loè đang làm bừng sáng khuôn mặt cô bé bán diêm. Anh lại
đọc những bức thư mà trẻ con trên khắp thế giới gửi
ông già Noel mà anh tìm được trên internet.
Cùng với gió
bụi cuộc đời, trong nhiều năm qua anh không có lòng tin vào phép màu. Khi người
ta còn trẻ, người ta tin vào những điều mà mình có thể kiểm soát. Công việc, tiền
bạc, danh tiếng đã làm cho anh nhìn Giáng sinh theo một cách thật vô hồn. Giáng
sinh cũng chỉ là một thời khắc trong năm cũng như bao nhiêu thời khắc khác. Những
khúc nhạc Giáng sinh rộn ràng, những cây thông và vật trang trí bắt mắt, dường như
chỉ mang tính trang trí và giả tạo.
Năm nay, một năm thật đủ đầy,
vinh quang và tiền bạc có phần dư dả, chợt trong một thoáng giây, chợt thấy mệt
mỏi. Tự thưởng cho mình sự lười biếng, đốt một cây nến, tắt đèn, làm ly vang và
nghe những bản nhạc Giáng sinh. Lòng chợt mềm đi trong khoảnh
khắc này. Anh nhớ về những giấc mơ ngày còn trẻ, mơ về một Giáng sinh cùng
em tay trong tay trên một đường phố tuyết giăng đầy. Những câu chuyện cổ tích cứ
thế chợt quay về, những cây thông trang trí, ông già Noel và những chú tuần lộc.
Anh tự nhận ra, Giáng sinh không
đến cùng ông già Noel. Giáng sinh đến từ những khoảnh khắc bình yên trong tâm hồn.
Là sự yêu thương, là đức tin vào những điều kì diệu. Dường như, khi bỏ qua những
suy nghĩ đầy lý trí, để cho tâm hồn mình trở nên mơ mộng, Giáng sinh sẽ về.
Em cám ơn Thầy về bài viết.
Trả lờiXóaE. Thắng