Năm 2009 hai anh em chạy xuống Hậu Giang bằng xe máy để xem trường mà chú Tư muốn học. Trời mưa tầm tã, hai anh em trên cái xe cà tàng, ướt từ ngoài vào trong. Năm 2009 cũng khởi đầu cho hành trình lang bạc của chú Tư. Đời thuở, người ta lên Sài Gòn học, còn chú Tư dân Sài Gòn lại bỏ phố lên rừng!
Chú Tư học hành không khá mà tiền học thì nhiều. Lớp thì học phí, lớp thì sinh hoạt phí, Ông anh hai chỉ là ông giáo trẻ, lương giáo chức có được là bao, nên lắm khi phải chạy vạy vay mượn khắp nơi để nuôi chú Tư học. Có những ngày cay đắng quát thẳng mặt thằng em “Mày lấy tất cả thanh xuân của tao”.
Chú Tư học xong, Ba Má già, em út còn nhỏ, chú Tư không lo, chú không muốn làm thuê mà cứ lông bông khởi nghiệp. Chú mê nghề lắm, quyết tâm phải học lên cao ở trường đào tạo về Y Dược hàng đầu của Việt Nam. Bao nhiêu tâm huyết, tiền bạc chú dành hết cho việc ấy. Chú Tư thi rớt 3 lần! Ông giáo bực mình mới hỏi “mày còn tính thi đến bao giờ? Cuộc đời phải biết chấp nhận rằng có những thứ không phải mình muốn là được”. Vậy mà chú cũng vẫn thi lần thứ 4, cũng đỗ Y Dược Sài Gòn, cũng có chuyên môn ngon lành để vênh váo với đời. Sau rốt chú Tư có bằng cấp danh giá, có chuyên môn tốt. Mừng cho chú. Vậy mà một ngày chú Tư bảo chú sẽ đi định cư!
“Mày còn tính lang bạc đến bao giờ hả Tư? Mày thiếu gì ở Việt Nam”
--
Bằng cách này hay cách khác, chú Tư đã được giáo dục tốt. Chú có bản lãnh của chú. Chú dám nói không với những định hướng của gia đình. Chú theo đuổi những điều mà chú cho là lý tưởng. Chính cái chí tang bồng ấy của chí làm gia đình buồn không ít. Ông giáo cũng lắm khi giận chú Tư. Nhưng sau tất cả, ông giáo cũng phải đối diện chính mình để tự vấn “nó có ước mơ, dám theo đuổi ước mơ thì có gì sai?”. Trước ngày chú Tư đi, hai anh em đi cafe. Ông giáo hỏi “mai mốt này đi, mày nhớ tao không”.
--
Khắc khẩu là một chuyện, khác biệt tính cách là một chuyện nhưng anh em ruột thịt không thương mày thì tao thương ai. Giờ xa xôi trắc trở, biết khi nào mới lại cafe cùng nhau. Mỗi người một số phận. Chú đã lựa chọn, chú phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Chú sẽ đến một phương trời mới, ông ngữ khác, tập quán khác, môi trường khác. Và chắc rồi ông giáo cũng không thể nào ở bên chú ngay khi chú gặp khó khăn hoặc trắc trở trong đời. Phải mạnh mẽ lên. Và phải thiệt khoẻ mạnh và sống hạnh phúc nhé chú Tư.
“Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa rời từ cất bước ly hương”.
Nhận xét
Đăng nhận xét