Dạo một vòng quanh các
nhà sách, tôi thấy sách kỹ năng mềm, sách phát triển bản thân nhiều quá. Những
“diễn giả” đình đám trên mạng, cũng đa phần là nói về kỹ năng mềm. Trong những
ngày vừa rồi, vụ các sinh viên bị “mất tích”, cũng liên quan đến một nhóm khởi
nghiệp dạy làm giàu.
Tất cả những điều này, nó là mảnh ghép
loang lổ của một bức tranh, trong đó nổi lên hai gam màu mà tôi cảm nhận được: (i)
đối tượng được hướng đến là các bạn trẻ và (ii) nhu cầu được vươn lên của các bạn
trẻ.
TUỔI TRẺ
Khi người ta còn trẻ, đời là giấc mộng
màu hồng. Hôm rồi, nghe một bạn sinh viên Luật kể “nhà em nuôi mấy con nghé. Cứ
mỗi kì, má em lại bán một con cho em đóng tiền học phí”. Nghe mà đứt ruột. Tôi
tin, bạn sinh viên này cũng mang trong mình một giấc mơ nào đó. Có thể bạn mơ về
một luật sư thượng thặng tại Việt Nam, một business man thành đạt hoặc một nghề
nghiệp với những trải nghiệm thú vị.
Tuổi trẻ, sẽ là hạnh phúc khi chúng
ta mang trong mình những giấc mơ. Nó sẽ là thứ vỗ về ta những lúc Sài gòn trở
trời, những đêm rong đuổi trên đường khuya về nhà trọ sau giờ làm thêm. Nó cũng
sẽ là thứ làm bạn sinh viên kia đỡ ray rứt về khoản phí “mấy con nghé” mà má bạn
bán mỗi đầu học kì.
Hơn một thập kỷ làm nghề dạy học, tôi
chứng kiến những sinh viên ăn chơi xám hồn, tiêu tiền như nước. Nhưng tôi tin những
thanh niên này, chỉ chiếm một số lượng nhỏ trong số hàng vạn bạn trẻ ở ngoài
kia. Cuộc sống là luôn đi lên. Ngày xưa, tôi còn trẻ, tôi cũng từng mang trong
mình giấc mơ, là sự phủ nhận thế hệ trước, là khẳng định mình. Trên giảng đường
đại học, nhìn những đôi mắt tròn xoe trong giờ giảng, tôi có niềm tin, cho dù lúc
nào và ở nơi nào, thì thế hệ trẻ, vẫn là thế hệ đáng được tôn trọng.
SỰ KHỜ KHẠO VÀ HAM HỌC
Khi người ta còn trẻ, tâm hồn trong
veo. Trải nghiệm cuộc sống là chưa nhiều. Điều ấy càng đúng với những người trẻ
có xuất thân bần hàn, cuộc sống bị ghì sát đất vì miếng cơm, manh áo.
Thật ra, các sách kỹ năng có gì thú vị
đâu? Tại sao người trẻ thích đọc sách kỹ năng, thích học làm giàu? Tôi cho rằng
nó xuất phát từ một niềm khao khát học hỏi, học những cái mới, học để mình hoàn
thiện hơn. Và bi kịch cũng bắt đầu từ đây. Sự khốn cùng của nền giáo dục, đã đẻ
ra những thứ thật tệ hại. Người ta dạy cho đám trẻ những thứ, mà đôi khi cả đời
không xài. Muốn thoát khỏi những thứ giáo điều buồn chán, các bạn trẻ tìm đến
hai nguồn: Sách và Lời khuyên. Nhưng sách quí và lời khuyên có giá trị thì đâu
phải dễ dàng mà tìm được. Nên sự khao khát học hỏi của các bạn, lắm khi lại trở
thành món ngon cho những kẻ chuyên viết những thứ tầm thường hoặc những kẻ cho
lới khuyên vô tội vạ, mà xét về mặt cuộc đời của chính mình thì lại còn lắm ngổn
ngang.
Đó cũng chính là nguồn cơn của tất cả
những khoảng thời gian bị mất phương hướng, mất niềm tin. Còn gì buồn hơn, mình
đã dành nhiều tâm huyết, mình muốn học hỏi, mình đã làm mọi cách, mà vẫn thất bại?
Chả nhẽ, số phận của ta buồn đến vậy?
Nào, bạn có bao giờ như thế không?
Nhận xét
Đăng nhận xét