Dạo này, tìm sách
mua sách văn học để đọc khó quá. Sách vở
thì bắt
mắt,
in ấn
ổn
nhưng
đọc thì hơi vô vị. Các nhà xuất
bản
chạy
đua
theo tiếng
gọi
giục
giã của
lợi
nhuận
để tạo ra những sản
phẩm
tản
văn,
những
truyện
ngôn tình đẫm lệ.
À ơi trên ti vi, là
những
game show nhảm nhí. Bolero tràn ngập
từ
tivi đến internet (bản thân THỂ ĐIỆU
Bolero thì chả tội lỗi
gì cả,
hàm ý chữ
Bolero ở đây
đang
nói đến dòng nhạc thời trang, bình dân đại chúng sướt mướt).
….
Cũng chả
cần
phải
liệt
kê thêm để thấy đời sống
văn
hoá của
13 triệu
dân Sài Gòn nghèo nàn đến thế nào. Trong bối
cảnh
đó,
đề xuất về việc
xây nhà hát giao hưởng ở
Thủ
Thiêm [sau đây gọi tắt
là Nhà hát], theo tôi là một hành động can đảm và đầy rủi ro. Bạn
bè trên facebook, ngoài đời của tôi đa
phần
đều phản đối Nhà hát này. Tôi
thấy
nhiều
hình ảnh
thương tâm mà các bạn minh hoạ. Những
người lang thang cơ nhỡ thiếu
ăn,
những
bệnh
viện
quá tải
và cả
những
con người của Thủ Thiêm bị
mất
đất năm xưa với
biết
bao nhiêu chìm nổi trong hai thập niên lang bạc.
Dường như cả xả
hội
đều lên án cái quyết sách bất nhân kia.
….
Tuy vậy, xây dựng
đời sống tinh thần của
con người, cũng là một thứ
cũng
cần
kíp như
xây trường học vậy. Môn âm nhạc,
mỹ
thuật
mà các nhà trường đang dạy chon bọn trẻ con, cùng với
sự
cuồng
tín đối với Bolero, sự tràn ngập
của
Ngôn tình, Đam mỹ ở Việt Nam hay, để theo đó là một thế
hệ
trẻ
nghèo nàn, lệch lạc về văn hoá nhan nhản
trên xứ
này, liệu
đó
có phải
điều
ta mong muốn? Âm nhạc, mỹ
thuật
và những
bộ
môn văn
hoá đỉnh cao khác chính là thứ gầy
lại
chất
văn
hoá trong con người Việt.
Một đất nước phải đối mặt với nhiều
vấn
đề. Y tế, giáo dục, nghèo đói
luôn là vấn đề luôn phải
đối mặt. Nếu chỉ
vì trong xã hội vẫn còn người nghèo, bệnh viện vẫn
còn quá tải mà lên án xây nhà hát giao hưởng là bất nhân thì quả là…bất
nhân! Một
đất nước nghèo, không có nghĩa
người dân không có quyền tiếp
cận
đến nghệ thuật đỉnh cao, không có quyền bồi đắp sự phong phú về mặt tinh thần. Chả lẽ, 90 triệu con người Việt Nam chỉ dừng lại ở những bậc nhu cầu thấp nhất trong tháp nhu cầu của Maslow?
Có cảm giác thành phố
này đang
chất
chứa
một
thứ
năng
lượng phẫn nộ cực
lớn
chỉ
sục
sôi chờ
bùng cháy. Vài thủ thuật kích động nho nhỏ, năng lượng ấy sẽ thiêu rụi
nhiều
thứ.
Bởi
thế,
từ đầu tôi đã bảo người đề xuất đã
có một
hành động can đảm và đầy rủi
ro. Bởi
trong chính trị có những VIỆC
ĐÚNG
và việc
NÊN LÀM.
- Việc đúng được hiểu là những việc mà khi thực hiện sẽ mang lại những giá trị và hiệu quả.
- Việc nên làm là những việc mà người dân/cử tri thích nghe.
Trong trường hợp
này, lựa
chọn
khôn ngoan [với các chính khách] là từ chối hoặc phủ quyết đối với chính sách này.
Nhưng sau lựa
chọn
ấy
là gì???
Nhận xét
Đăng nhận xét