Việt Nam có nhiều
khác biệt
so với
Trung Quốc.
Bởi
khi người Tàu siết chặt các công ty như
Google, Facebook hoặc Apple, nhìn từ
góc độ thương mại quốc
tế đây
là một
hành động mang tính bảo hệ đối với nền sản
xuất
trong nước.
Xây dựng nền
sản
xuất
trong nước không chỉ cần có những
biện
pháp khuyến khích mang tính đồng bộ từ Nhà nước, mà quan trọng hơn, trong 1 vài trường cần thiết phải
bảo
hộ
các doanh nghiệp quốc nội
trước các tay chơi quốc tế
sành sỏi.
Nhà hoạch định chính sách trong trường hợp
này đứng trước hai lựa chọn:
- Bảo vệ quyền lợi của người dùng thông qua việc mở cửa cho các Công ty đa quốc gia tràn vào thị trường; HOẶC
- Đóng cửa thị trường trong ngắn hạn, để bảo hộ nền sản xuất trong nước.
Cho dù là lựa chọn
nào cũng
sẽ
mang lại
những
rủi
ro và xã hội luôn phải TRẢ
GIÁ cho các lựa chọn đó.
Cụ
thể:
Nếu chọn
phương án mở cửa, rõ ràng người dùng trong ngắn hạn sẽ được hưởng lợi. Nhưng
lựa
chọn
này tiềm
ẩn
rủi
ro khi cơ
hội
thành công của các ngành sản xuất
trong nước sẽ bị bóp nghẹt
bởi
các Công ty đa quốc gia.
Nếu lựa
chọn
phương án đóng cửa thị
trường, nó sẽ cơ hội
cho các doanh nghiệp gầy dựng
nền
sản
xuất
trong nước. Dẫu vậy, biện
pháp này chỉ nên áp dụng trong ngắn
hạn
và phải
kèm theo đó là sự giám sát của
Nhà nước. Bởi mục tiêu của
việc
đóng
cửa
thị
trường KHÔNG PHẢI là bảo vệ
MỘT
[VÀI] doanh nghiệp trong nước mà là Phát triển
NGÀNH sản
xuất
trong nước. Thiếu sự giám sát, cơ
chế độc quyền của một
thị
trường bảo hộ sẽ mang
lại
những
hệ
quả
xấu
mà người tiêu dùng trong nước phải
gánh chịu.
Thị
trường Ôtô của Việt Nam có lẽ là
một
minh hoạ
thú vị.
Quay trở lại
tư
duy quản
lý trong Dự thảo Nghị định về An ninh mạng, bỏ
qua yếu
tố
Dân chủ
và Quyền
riêng tư,
chỉ
xét riêng yếu tố kinh tế
của
vấn
đề, câu hỏi được đưa ra: Mục tiêu của Nhà làm luật
là gì? Tôi sẽ ỦNG HỘ
dự
thảo
này hết
mình với
điều
kiện:
Một: Nếu
các hãng như Google, Facebook buộc
phải
rời
khỏi
VN, có doanh nghiệp nào của Việt
Nam có đủ năng lực để trở thành Baidu, Alibaba, Tencent Việt
Nam hay không? Nhìn từ thực trạng
hiện
nay, tôi chưa thấy bất
kì doanh nghiệp nào của Việt
Nam có thể thay thế cho các dịch
vụ
Gmail, Google Maps, Facebook…mà tôi đang dùng.
Hai: Trong trường hợp
nếu
tiêu chí thứ nhất được đáp ứng, thì lộ
trình để tạo ra một thị
trường cạnh tranh trong dài hạn
là gì? Đồng thời, lộ trình xây dựng
và hỗ
trợ
ngành sản
xuất
trong nước [nếu có] là như thế
nào? Phí tổn cho lộ trình đó
và cơ
chế
giám sát để tránh một ngành “ôtô nội
địa” là gì?
Học hỏi
kinh nghiệm từ nước ngoài trong hoạch định chính sách và xây
dựng
pháp luật
là điều
đáng
được cổ xuý. Nhưng các học
hỏi
này phải
đặt trong bối cảnh của
nó. Và quan trọng hơn, một
chính sách được ban hành, cần phải
có mục
tiêu ràng. Bằng không, những qui định ban hành mang tính nửa vời
sẽ
tạo
ra những
phiền
toái không đáng và góp phần làm tăng
phí tổn
xã hội.
Nhận xét
Đăng nhận xét