Đêm Ba Lan

Tôi bắt chuyến xe buýt đêm đến ga trung tâm Warsaw vào lúc 2.40 trong một buổi sáng sớm đầu hè. Trời Ba Lan lạnh se sắt, cơn mưa phùn vần vũ trên đầu. 

Warsaw chưa bao giờ nằm trong danh sách các nơi cần đến. Vậy mà xui rủi thế nào vẫn phải ở lại đây 1 đêm. Khi mà "cuộc đời ném vào mặt bạn một đống mắm tôm thì chịu khó kêu thêm suất bún đậu" mà thưởng thức vậy. Cho nên tôi tìm đường đến khu Old Town của Ba Lan, mong tìm một chút gì an ủi. Đón tôi là một trận mưa tầm tã đầu hè. Người ướt như chuột, chạy vội về khách sạn thay đồ. Lòng chán chường tâm sự cùng em gái tiếp tân. Dường như em cũng tội thân viễn xứ, em đưa khuyến nghị đến thăm khu công viên hoàng gia. Theo lời giới thiệu, đây là công viên to nhất Warsaw, mùa hè hay có hoà nhạc. Lặn lội đến nơi, công viên đóng cửa vì dự báo hôm nay có bão. Trên đường về, chếnh choáng thế nào mà lại đánh rơi chìa khoá khách sạn. Không vào lấy đồ được mà còn phải đền tiền làm chìa khoá. Ôi!!!
Sân ga trung tâm thật vắng vẻ. Cơn mưa sớm càng  làm cho sân ga thêm cô tịch và hoang vắng. Chạy vội vào một quan nhỏ trong sân ga, tìm một ly cafe để chờ đến giờ bắt chuyến xe buýt sớm về Bắc Âu. 

Quán không lớn lắm chỉ vừa đủ để kê độ khoảng 20 cái bàn nho nhỏ. Vài khách đang ngồi vật vờ bên chai bia hay đang trầm ngâm cùng smartphone. Chủ quán, là một người đàn ông trung niên, dáng người ốm và nhuốm vẻ phong trần đang ngồi ở quầy bar. Tôi chợt nghe văng vẳng tiếng nhạc phim TVB từ chiếc loa laptop mà ông chủ đang để trước mặt. Lòng tự dưng thấy có gì đó là lạ. 

Tôi đánh bạo hỏi "Are you Vietnamese?". 
Ông chủ hờ hững trả lời "Uh".
Tôi lại hỏi "Anh là người Việt hả". Tôi hỏi lại, lần này bằng tiếng Việt.
Tôi thấy trong mắt anh thoáng ngạc nhiên và ánh lên sự vui mừng. 
"Tôi tưởng ông là dân Tàu. Ở đây Tàu nhiều lắm"
"Cho em ly cafe nóng"
Anh làm ly cafe và phân trần:" ở đây cafe không như mình. Họ pha bằng máy".
"Nhiêu tiền anh?"
"Thôi uống đi. Người Việt mình mà. Có mấy khi gặp".
Tôi mang ly cafe ra bàn. Ngồi uống và nghĩ ngợi lung tung. Quán vẫn theo một nếp rất Việt Nam. Vào quán, cảm giác mình đang ngồi ở Bến xe miền Đông chứ không phải ở nơi cách quê nhà 17 giờ bay. Cách bài trí quầy bar. Giờ mới kịp nhìn tên quán "Van Binh bar". 

Hoá ra, người Việt xa xứ, nhưng tâm hồn của họ vận luôn rất Việt Nam. Vì cuộc sống hay vì những lí do gì đi chăng nữa, rõ ràng nếp sống đã hằn sâu trong tâm thức. Tôi cảm nhận từ anh nỗi cô đơn khi phải xa chốn quê nhà. Cuộc sống nào dễ dàng gì. 
Tôi sẽ rời Ba Lan trong vài giờ nữa. Nhưng những kiếp người như anh Bình, những người Việt đang tha hương nơi xứ lạ, những đêm trắng như thế này, chắc sẽ còn tiếp diễn như một phần trong vòng quay mang tên số phận.
Ngoài kia, mưa vẫn vần vũ và gió vẫn rét buốt từng cơn.

Nhận xét