Một đêm cafe Đà Lạt


Quán ấm cúng. Cả một căn biệt thự cổ, nhưng hôm nay chỉ đón một đoàn khách. Anh tìm cho mình một chỗ ngồi bên cửa sổ. Ngoài trời, Đà Lạt đang vào đêm. Những ngọn đèn le lói ngoài kia không đủ xua tan màn đêm mà dường như còn làm nó trở nên đặc quánh.

Vẫn như thường lệ, anh kêu cho mình một ly café sữa nóng. Không gian thật tĩnh lặng. Chẳng biết tình cờ hay cố ý, bản moonlight sonata diễn ra thật hợp cảnh. Tiếng nhạc khe khẽ, như sợ làm cho cái không gian yên lặng kia tan vào ảo ảnh. Cạnh lò sưởi là một bức tượng bán thân theo phong cách châu Âu, trên tường là một bức tranh gì đấy mà anh không biết tên.

 

Anh không biết về lịch sử của căn biệt thự. Anh chỉ có vài tiếng đồng hồ ở thành phố này, nên nào dám mơ ước chi nhiều. Chỉ là tìm cho mình một quán nhỏ, uống ly café và tận hưởng tiết trời lành lạnh 14 độ của thành phố cao nguyên. Một người bạn, chỉ bảo đó là một quán café nên thử. Tất cả những gì anh biết, nó nguyên là một căn biệt thự của toàn quyền Đông Dương. Trải qua bao thăng trầm, mặc cho người ta có ra sức trùng tu, anh vẫn cảm nhận những phai tàn của căn nhà. Sự nhếch nhác của một lò sưởi lâu rồi không còn được đốt. Anh vẫn thấy ở đó còn một bao thuốc lá. Ngay lối vào, là một chiếc kệ với vài cuốn sách xộc xệch gáy và vài cuốn tạp chí số ra đã lâu. Quán vắng, những ngọn đèn treo cũng được tắt bớt để tiết kiệm điện.

 

Dẫu vậy, đâu đó vẫn phảng phất một chút gì đó là cái nét hào hoa của chủ nhân căn nhà. Những bức phù điêu, vài bức tranh treo tường, một chiếc bàn nhỏ đặt ở trên balcony của căn gác lửng. Tất cả những nét xa hoa xưa cũ, dẫu chỉ còn là tàng tích, vẫn đủ giúp anh hình dung về cái lối kiến trúc tinh tế của người Pháp. Theo lời anh bồi bàn, thì ngay chỗ ban công kia, là nơi chủ nhân căn nhà nhìn xuống phía dưới, để thỉnh thoảng là nơi sẽ phát ra những mệnh lệnh.

 

Trong cái dòng suy tư lung tung ấy, anh lại chợt nghĩ về cựu hoàng Bảo Đại, một nhân vật mà công tội vẫn còn chiếm nhiều giấy mực của giới sử. Anh chỉ nhớ về một con người được đào tạo bởi thứ văn hoá Pháp, cũng đã có vài dinh thự ở xứ này. Chắc phải có gì đó để khiến cho dinh thự của toàn quyền Đông Dương hay cả vị hoàng đế kia mới đặt ở xứ này. Có lẽ bởi cái không khí lành lạnh ngoài kia, những con dốc quanh co, và chút gì đó u buồn của những trận âm phong qua hàng thông reo?

 

Thành phố nào vừa đi đã mỏi - Đường quanh co quyện gốc thông già - Chiều đan tay nghe nắng chan hoà - Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em [Lam Phương].

 

Đà Lạt mang một nỗi buồn thật vô cớ. Nó như cái buồn của người thiếu nữ lần đầu biết mơ mộng. Có phải vì thế, những cuộc tình Đà Lạt thường là những cuộc tình vội tan mau. Hoặc có thể, trong cái lành lạnh của phố núi, người ta cần một giai nhân để bước cùng nhau qua những con phố nhỏ. Hoặc bất chợt một buổi nào, má em ửng hồng trong cái lạnh co ro của một ngày đầu đông.

 

Anh không là toàn quyền Đông Dương để xây một biệt thự thế này. Một ngày nào đó, anh bỏ nghề luật về Đà Lạt làm anh bán bắp. Những trái bắp thơm lừng trong cái rét của Đà Lạt về khuya, để dệt mộng, để thương để nhớ cho những cặp tình nhân.

 

Từ giã quán, anh bước trên con phố vắng vẻ, để nghe cái rét đang thấm vào từng lớp áo. Chợt thấy thèm một trái bắp nướng cho vơi bớt cái lạnh của trời đêm.

Nhận xét

  1. Những cảm nhận của tác giả thật tinh tế và từ ngữ miêu tả nơi đây gợi cho người đọc những khung cảnh của căn nhà cổ hiện ra

    Trả lờiXóa
  2. Đọc từng bài viết của anh, cảm nhận được có cái gì đó nó cứ nhè nhẹ, chậm chậm, thấy an yên lắm, cứ như là đang ngồi nghe anh kể vậy. Hi

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét