Phố chiều biên giới

Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương.
[Vũ Hữu Định] 

Những buổi chiều biên giới luôn gợi lên nhiều nỗi niềm. Còn gì buồn hơn khi nhìn áng mây chiều đang lờ lững nơi trời xa. Không gian nhập nhoạng khi ánh mặt trời đang dần khuất nơi những dãy núi xa xa. 

Sau một ngày rã rời vì rong ruỗi, anh đến nơi này, một phố núi cao của biên cương phía Bắc. Anh nhớ dạo trước cũng có lần anh cũng rong đuổi dọc theo biên giới vùng Baltic cũng trong một buổi chiều muộn như thế này. Ở nơi ấy, nhà cửa cũng thưa thớt. Hoá ra vùng biên cương thì luôn hiu quạnh như vậy.

Anh cho xe chạy chầm chậm để thu vào tầm mắt khung cảnh nơi đây. Một thị trấn nhỏ với vài mươi ngôi nhà. Xa xa trước mặt là những ngọn núi cao sừng sững, trong buổi chiều chập choạng chỉ thấy một cảm giác choáng ngợt. Chiều biên giới, cả không gian đặt quánh nỗi buồn. Anh không sao lý giải được tại sao mình lại buồn lòng? Có phải vì anh đã cạn năng lượng sau cả ngày dài lái xe trên những cung đường đèo hay vì cái hẻo lánh của chốn biên cương? Ôi lúc này mà nổi lên âm điệu của tiếng khèn hoặc một hồi cồng chiêng nào đó, có lẽ không gian sẽ bớt đi cô quạnh. 

Thị trấn không lớn lắm. Dù xe chạy thật chậm, nhưng những ngôi nhà cũng đã bỏ lại phía sau. Cũng chả có bóng hồng để làm cho không gian thêm diễm lệ. Sau những dặm đường dài, tất cả chỉ là một nỗi buồn mang mác trong một buổi chiều nơi biên giới xa xôi.

Nhận xét