Lái xe dọc theo vùng Baltic mang lại nhiều trải nghiệm khó tả. Bỏ lại sau lưng đô thành tráng lệ, dọc đường biên giới xe cộ thưa thớt. Thi thoảng mới có một vài chiếc xe tải đường dài chạy ngược hướng. Chiều mưa càng thêm cô tịch. Những hàng cây bên đường vut vút giật lùi qua qua khung cửa kiếng. Dọc đường biên giới thưa thớt vài mái nhà ẩn khuất đâu đó sau những rặng cây.
Trong cái mênh mông rộng lớn của trời đất, những mái nhà nhỏ xíu càng tạo cho lữ khách cảm giác cô tịch thê lương. Dường như những con người nơi đây, bị tách ra khỏi cái văn minh của Châu Âu hoa lệ. Có lẽ những ngôi làng dọc theo đường biên giới như thế này, đã có từ rất lâu rồi. Và có cảm giác nhiều năm sau nữa, nó vẫn cứ quạnh vắng như vậy. Số phận của những con người, được tiếng là công dân của một lục địa xa hoa, trong một buổi chiều mưa cô tịch, chợt sao mà thấy đáng thương đến lạ.
Tôi không biết điều gì tạo nên những chia cách kia. Tôi cũng không có cơ hội để trò chuyện và hiểu vì sao họ lại chọn một cuộc sống cách xa thị thành đến vậy. Chỉ biết, những ngôi làng biên giới, trong những buổi chiều mưa như vậy, quạnh vắng đến rợn người. Không có cái ấm áp của khói bếp lam chiều như ở quê nhà, không có cảnh trẻ con chạy nhảy nô đùa. Ngay cả tiếng gà gáy cũng không tìm thấy nơi đây. Tất cả chỉ là những hình ảnh vùn vụt qua khung cửa xe, là những hạt mưa bay bay trong một bầu trời xám xịt quạnh quẽ.
Nổi bật trên nền trời xám xịt là những tháp chuông nhà thờ vút cao. Các ngôi làng biên giới vùng Baltic, dù lớn hay nhỏ đều có một nhà thờ. Dường như trong những hoàn cảnh tuyệt vọng, con người ta cần một chỗ để bấu víu. Bỏ qua những tranh cãi về tôn giáo, tôi nhìn thấy những tháp chuông nhà thờ như là một nơi để những con người ở chốn quạnh vắng kia có chút gì đó hi vọng, là nơi để có thể gặp nhau vào mỗi ngày chủ nhật. Đôi khi, chỉ để thỏa cái nhu cầu rất con người là được giao tiếp cùng nhau.
Thở phào nhẹ nhõm, khi những cánh rừng biên giới của Lithuania và Latvia cũng đã bỏ lại sau lưng. Tôi dừng xe, vào quán kêu một ly cafe nóng. Trong một ngày mưa bão, nhấp ngụm cafe đắng chát mà dư vị lại lâng lâng như cảm giác của nụ hôn đầu...
Nhận xét
Đăng nhận xét