Một ngày cuối hè, tôi được biết tin vài
người bạn mà tôi quen, đang chuẩn bị đi định cư. Mọi người vẫn hay râm ran bàn tán
về “làn sóng di dân thứ ba” trong suốt những ngày rồi. Tai nghe nhưng tôi không
để tâm lắm.
Rồi một ngày, em bảo em cũng sẽ đi. Giọng
em rất bình thản. Tôi đón nhận điều ấy bằng một vẻ ngoài thật hời hợt.
...
Tôi không tin vào những thứ dối trá trong
cái sân khấu nhung nhúc xôi thịt ngoài kia. Nhưng những gì đang xảy ra
làm cho tôi cảm thấy bất an. Những người kha khá một tí đang tìm đường tháo chạy
đi Mỹ hoặc Canada. Những người khác kém hơn chút thì tìm mọi cách để được bảo lãnh
hoặc kết hôn giả hoặc những thủ thuật tương tự.
Tôi không tin rằng bạn bè mình ngây thơ
đến mức tin tưởng mù quáng vào “giấc mơ Mỹ”. Sống gần nửa đời người, cũng nếm trải
không ít mật ngọt và cay đắng của cuộc đời, lẽ nào không hiểu được những nhọc nhằn nơi đất khách?
Nhưng cảm giác nhìn người thân qua đời
vì ung thư, cảm giác không an toàn khi ra đường hay những ngang trái mà những người
ít tiền phải nếm trải, dường như nó còn ghê gớm hơn cả những nhọc nhằn chưa được
hình dung đến một cách thấu đáo.
Dù thế nào em cũng sẽ ra đi. Cũng chả
biết rằng, nơi phương trời xa diệu vợi ấy, điều gì đang chờ đón em? Là những ngày
bình yên hay những nhọc nhằn cho thân viễn xứ.
Cafe hôm nay kém quá. Tôi uống một hơi
thật dài cái chất đắng ngắt kia. Chỉ thấy một thứ chất lỏng vô vị. Tiễn em về, lòng
nghĩ ngợi miên man. Trong cái cõi vô minh xa vợi, chả biết khi nào gặp lại. Vài
năm, hoặc cũng có thể đời kiếp này, cũng đến thế mà thôi. Dù như thế nào chăng nữa, những mong em sẽ luôn được an yên, nha em!
Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
[Thâm Tâm]
Nhận xét
Đăng nhận xét